Năm nay, Hòa vừa học xong lớp 4. Mới chỉ 10 tuổi đầu, nhưng đôi mắt em đã phải đeo kính cận, dày như đít chai thuỷ tinh, dáng đi hơi rụt vai, và đôi chân mỏi nhừ vì ngồi học quá lâu, không được chạy nhảy. Mỗi ngày của em chẳng khác gì một người lớn thu nhỏ - sáng đến trường, chiều học thêm, tối lại vùi đầu vào bài tập. Có hôm vừa học vừa ngủ gật. Cũng không ít bận phải vò đầu bứt tai vì đau đầu, mệt mỏi.
Mà trẻ con, nếu không được chạy nhảy, thì đâu còn là trẻ con nữa?
Tôi nhớ những kỳ nghỉ hè ngắn ngủi ngày trước. Nhớ tiếng quả bàng rụng “bộp” xuống sân gạch nóng ran, rồi đám bạn hò reo tìm viên gạch vỡ đập nứt quả bàng già, lấy nhân bùi bùi ăn cho vui. Nhớ mùi nhựa bàng dính tay, nhớ đám bạn rủ nhau trốn nhà giữa trưa đi bắn bi, tắm sông, đá bóng… Nhớ tiếng gió rì rào bên bờ ruộng, nhớ mùi lúa mới… Và nhớ nhất là cảm giác chạy theo cánh diều vừa tung lên trong buổi chiều nắng nhạt - một thứ tự do giản đơn - mà giờ đây, những đứa trẻ như Hòa chỉ còn biết thèm.
“Con thèm được nghỉ hè 3 tháng như các bạn ở vùng cao,” Hòa viết trong một bài văn.
“Con thèm được thả diều, đá bóng với các bạn, được đi bắt cào cào ngoài đồng, thèm được tắm mưa, được đi mót sấu rụng nhét đầy túi áo. Con thèm cảm giác buổi trưa hè nằm võng nghe ve kêu râm ran, tay cầm cây kem mát lạnh mẹ mua ngoài chợ. Thèm nhiều thứ lắm ạ!”
Lời văn non nớt nhưng khiến người lớn phải nghẹn ngào. Bởi có lẽ, trong xã hội hiện đại đầy vội vã, chúng ta đã quên mất rằng “trẻ con cần được sống như trẻ con” - chứ không phải là những “cỗ máy học tập” vận hành từ sáng đến đêm.

Ở những vùng quê đang đô thị hóa, trường học mới mọc lên, các trung tâm luyện thi san sát, và cả những áp lực ngầm mang tên “tương lai” đang đè lên những đôi vai nhỏ bé như Hoà. Nhưng tương lai nào còn ý nghĩa, nếu hiện tại là những ngày dài đánh mất tuổi thơ?
Một xã hội phát triển không thể chỉ được đo bằng số lượng học sinh giỏi, trường chuyên lớp chọn. Nó cần được đo bằng hạnh phúc giản dị của lũ trẻ - hạnh phúc được sống đúng tuổi, được rong chơi, được té ngã mà không sợ trách mắng, được cười dưới hoàng hôn đỏ với chiếc diều giấy tự tay làm.
Và có lẽ, từ những dòng chữ thơ ngây như “con thèm được đi bắt cào cào ngoài đồng…” – chúng ta, những người lớn, sẽ phải học lại bài học căn bản nhất: biết lắng nghe mong muốn của trẻ thơ.
Biết đâu, một mùa hè đầy nắng, đầy ve, đầy hoa phượng và đầy cánh diều no gió… sẽ không còn là điều con “thèm”, mà là món quà thật sự dành cho con.