Đèn dầu

Lâu lắm rồi, một vùng quê ven đô mới lại chìm vào bóng tối sâu đến thế - mất điện. Không còn ánh đèn led rọi khắp nhà, không còn tiếng quạt máy rì rì giữa đêm, cũng không còn ánh sáng xanh của chiếc điện thoại trên tay. Cả không gian như lùi lại vài thập niên, trở về thuở xưa cũ, nơi mà bóng tối vẫn còn là một phần thân quen, thường nhật.

img-0620-1747837745.jpeg

Trong căn nhà nhỏ, thứ sáng nhất là ánh đèn dầu bập bùng đỏ rực. Không phải kiểu dáng đèn thời bao cấp, cũng chẳng phải thứ mùi dầu hỏa nồng nặc như ký ức ngày xưa. Vậy mà, vẫn có một cảm giác thân quen khiến người ta muốn hít hà mãi không thôi - như thể mùi của những ngày chưa có điện, mùi của tuổi thơ âm ỉ chui vào lồng ngực.

Ngoài góc vườn, vài chú đom đóm nhỏ lấp ló trong đám dây khoai lang bò ngang dọc. Lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy chúng - những đốm sáng nhỏ nhoi nhưng đủ lay động một miền ký ức. Hồi bé, có lẽ tôi từng nghĩ đom đóm là phép màu của đêm, là điều kỳ diệu chỉ hiện ra khi mọi ánh đèn đều tắt.

Không đèn đường, không ánh điện hắt từ các ô cửa, bầu trời như được trả về đúng vẻ đẹp nguyên sơ. Trăng sáng vằng vặc, dịu dàng đến lạ thường. Phải chăng, chỉ khi vắng điện, con người ta mới chợt nhận ra ánh trăng đẹp đến nhường nào? Mới hiểu rằng thiên nhiên luôn hiện hữu, chỉ là ta đã quá bận rộn và bỏ rơi nó.

Ấy vậy mà bấy lâu nay, tôi vẫn tự nhủ rằng: không thể sống thiếu điện. Điện đã trở thành thứ không khí vô hình - không màu, không mùi, không vị - nhưng lại không thể thiếu. Không có điện, cuộc sống dường như ngưng lại. Không có điện, mọi tiện nghi đều trở nên xa xỉ.

Đang quẩn quanh trong dòng suy nghĩ, bỗng tiếng hò reo vang lên từ đám trẻ nhà hàng xóm, ngồi hóng gió, đùa nghịch trước hiên nhà: “Có điện rồi…”

Chiếc điện thoại bật sáng, viên pin báo đỏ rực. Rõ ràng, tôi vẫn chưa thể sống thiếu điện. Nhưng giữa một ngày mất điện dài như thế, ít nhất tôi đã nhớ lại rằng: có những ánh sáng không cần dây dẫn, không cần công tắc, vẫn đủ sức thắp lên cả một khoảng trời ký ức.