
Một ngày, một con sóc mẹ bắt gặp một chú sóc con bơ vơ, nhỏ bé và lạc lõng giữa rừng xanh. Nhưng thay vì vội vã ôm ấp, bản năng yêu thương của nó được dẫn dắt bởi một sự thận trọng đầy cảm động. Nó quan sát, lắng nghe, chờ đợi suốt ba ngày - như thể đang hỏi cánh rừng: “Có ai là mẹ, là cha của đứa bé này không?”
Chỉ khi niềm hy vọng dần lặng xuống như ánh chiều tà qua tán lá, nó mới nhẹ nhàng bước tới. Và bằng một trái tim rộng mở, sóc mẹ đón lấy sinh linh bé bỏng kia, chăm sóc, bú mớm, đưa về tổ ấm của mình - như thể từ lâu chú bé ấy đã là một phần máu thịt trong đàn con của nó.
Tình yêu trong loài sóc không ồn ào, không hoa mỹ, nhưng sâu thẳm và thủy chung. Khi sóc bố trở về, mang theo những quả hạch dành dụm từ bao hành trình mệt nhoài, sóc mẹ sẽ dịu dàng trao những cái chạm, những ánh nhìn, như một lời thì thầm: “Anh đã vì gia đình mà nặng lòng gió sương.”
Và sóc bố, cũng chẳng kém phần tinh tế. Những bông hoa rừng rực rỡ, những hạt dẻ căng tròn ngọt ngào - là lời yêu không nói bằng tiếng, nhưng gửi qua từng món quà nhỏ, từng nhịp chân cần mẫn giữa đại ngàn.
Gia đình nhỏ của chúng - tuy chỉ là một chốn trú tạm giữa muôn trùng cành lá - lại lưu giữ những giá trị muôn đời. Bởi lũ sóc không chỉ sống cho hiện tại. Một nửa số hạt chúng chôn xuống đất sẽ bị lãng quên - nhưng cũng chính từ đó, những cánh rừng mới sẽ mọc lên, những thân gỗ sẽ vươn mình, những mùa xanh sẽ trở lại…
Chúng dạy cho ta rằng, yêu thương không chỉ là cảm xúc - mà còn là hành động, là hy sinh, là chờ đợi, là giữ gìn sự sống như một sứ mệnh lặng lẽ.
Có lẽ đã đến lúc, con người - giữa bộn bề hiện đại - nên dừng lại đôi chút. Để lắng nghe tiếng thì thầm của tự nhiên. Để học nơi loài sóc một điều giản dị mà sâu xa: rằng lòng trắc ẩn và sự chăm sóc là nền tảng của mọi nền văn minh, của cả nhân loại và rừng xanh.