Trâu Đen và Cáo Lông Mượt

Vùng đồng bằng nọ, đất đai màu mỡ, mùa nào thức ấy. Giữa bao loài sinh sống chan hòa, có một chú Trâu Đen – dáng to, lưng rộng, quen việc đồng áng từ thuở mở mắt ra đã thấy lúa lên mầm. Trâu không giỏi ăn nói, chẳng biết cầu cạnh ai, chỉ biết chăm chỉ cày bừa, nắng mưa không ngại.
img-8728-1743750306.jpeg
Hình minh hoạ

Thế rồi một năm, danh sách tá điền được dán dưới gốc đa đầu làng. Bao con vật hớn hở gọi tên nhau, riêng Trâu thì đứng lặng: tên mình chẳng thấy đâu.

Lo lắng, Trâu tìm đến Cáo Lông Mượt – một nhân vật được đồn rằng quen rộng, biết nhiều, lời nói có giá như cánh thiệp hồng.

Cáo nghe xong, nhẹ nhàng nói:

– Việc ruộng nương ấy à, không hẳn cứ chăm là được phần. Cần có duyên, có vận, có người nâng đỡ. Nhưng nghĩ mãi cũng chưa ra lối. Chi bằng, ta với ngươi cùng đi đây đó thư giãn một chút. Đầu óc thông suốt, biết đâu trời mách nước.

Trâu vốn quen gió đồng, chẳng hiểu mấy chuyện này, nhưng cũng đành gật đầu. Thế là từ hôm ấy, Cáo đưa Trâu đi quán nọ, góc kia – khi thì ngồi uống mật ong rừng bên suối, lúc lại xem thiên nga múa bóng trăng. Cáo cười tươi, nói chuyện rôm rả, còn Trâu thì lẳng lặng rút túi trả phần. Vừa được ăn, vừa được nói, Cáo ta vừa được “gói” mang về.

Một bận, Cáo ngập ngừng:

– À, hội “Tứ Linh Quần Tụ” của ta sắp làm lễ dâng mùa. Thiếu chút gạo ngon, thóc quý để bày lên mâm cúng. Ngươi có chút lòng thành, cũng là thuận cả đôi đường.

Trâu nghe xong, cười hiền:

– Mùa này nhà ta cũng khó, thóc trong bồ cạn rồi, nhà lại nhiều nghé. Xin để khi khác vậy.

Vài tuần sau, Cáo hẹn gặp Trâu lên hang, lưng tựa ghế, miệng chóp chép nhai nho xanh, giọng chậm rãi, dáng ung dung:

– Ta đã ngỏ lời khắp chốn, nghĩ trắng ba ngày ba đêm… nhưng đành chịu. Việc này, ta không giúp được rồi.

Trâu không giận, chỉ lặng im quay gót. Cánh đồng vẫn trải dài trước mặt, nắng vẫn lên, mà lòng Trâu thấy có chút gì vơi vợi. Không tiếc công đã bỏ, chỉ tiếc niềm tin đã trao.

Trên cánh đồng cuộc đời, có những vụ được mùa, có những vụ cần đợi thêm nắng gió. Người thật tâm thường lặng lẽ gieo mầm, không đợi mùa mà vẫn sẵn lòng chia sẻ. Còn kẻ quen tô vẽ lời hay ý đẹp, đôi khi chỉ dẫn lối vào những cuộc rong chơi không đích đến.

Biết phân biệt giữa ánh sáng và ánh lấp lánh, cũng là một dạng khôn ngoan của người đi cày giữa thời thế.