Đại tá, NSND Trần Nhượng: “Con tằm nhả tơ” giữa ánh đèn sân khấu

Ở tuổi 73, khi nhiều người đã chọn một cuộc sống an nhàn, NSND - Đại tá Trần Nhượng vẫn miệt mài bước đi trên con đường nghệ thuật. Ông không chỉ là một gương mặt quen thuộc trên sân khấu, màn ảnh mà còn là biểu tượng của lòng đam mê, sự kiên định và tình yêu nghệ thuật bền bỉ.

img-4874-1755920862.jpeg
Chân dung Đại tá, NSND Trần Nhượng trẻ so với tuổi. Ảnh: facebook nhân vật

Tuổi thơ và hành trình đến với nghệ thuật

Sinh năm 1952 tại Hải Dương, Trần Văn Nhượng đến với nghệ thuật từ niềm say mê chèo khi còn là một cậu bé. Bất chấp sự phản đối của gia đình, chàng trai 20 tuổi năm ấy đã quyết định từ bỏ con đường đại học để dấn thân vào sân khấu. Đoàn Ca múa kịch Hải Hưng là nơi ông bắt đầu sự nghiệp - khởi đầu là ca sĩ, sau đó bén duyên với kịch nói và để lại dấu ấn qua những vai diễn như trong Bác sĩ Huỳnh(1973), Chị Nhàn (1974).

Sự nghiệp của ông thăng hoa khi bước sang điện ảnh với Vệt sáng ngược (1980), Ai giận, ai thương(1981), và đặc biệt là khi gia nhập Đoàn Nghệ thuật Công an nhân dân vào năm 1983, nơi ông gắn bó gần 30 năm, mang quân hàm Đại tá trước khi nghỉ hưu.

Người nghệ sĩ giữa ánh hào quang và nỗi cô đơn

Ở tuổi “thất thập cổ lai hy”, NSND Trần Nhượng vẫn không rời xa ánh đèn sân khấu. Ông xuất hiện đều đặn trên truyền hình, làm giám khảo các cuộc thi nhan sắc, và thậm chí còn ấp ủ mong muốn xây dựng trung tâm dưỡng lão nghệ sĩ. Với ông, đó vừa là đam mê, vừa là cách để khỏa lấp khoảng trống cô đơn sau những đổ vỡ hôn nhân.

Dù cuộc đời riêng không trọn vẹn, ông vẫn giữ một thái độ sống khoáng đạt. Ông để các con tự lựa chọn con đường riêng: con trai trở thành đạo diễn phim hài nổi tiếng, con gái từng là thủ khoa thiết kế sân khấu và bước vào đấu trường nhan sắc. Nhưng trên hết, ông không muốn trở thành gánh nặng, chỉ lặng lẽ dõi theo và ủng hộ.

img-4877-1755920984.jpeg
Đại tá, NSND Trần Nhượng là Trưởng Ban giám khảo một cuộc thi. Ảnh: facebook nhân vật

Quan niệm sống: “Con tằm nhả tơ”

Với NSND Trần Nhượng, nghệ sĩ là “con tằm nhả tơ” - sống và dâng hiến trọn vẹn cho nghệ thuật. Hào quang quá khứ với ông chỉ là một phần, quan trọng hơn là sự cống hiến không ngừng, dù sức khỏe đã vơi đi nhiều.

Ông là minh chứng sống động rằng nghệ thuật không có tuổi. Bằng nỗ lực và tình yêu nghề, ông tiếp tục truyền cảm hứng cho lớp trẻ, để thấy rằng giá trị của người nghệ sĩ không nằm ở những tràng pháo tay ngắn ngủi, mà ở sự tận hiến bền bỉ và niềm tin vào cái đẹp.

Đằng sau ánh hào quang sân khấu, ông vẫn là một con người với nỗi cô đơn, với những thăng trầm tình cảm. Nhưng chính sự kiên định, đam mê và nhân cách của ông đã biến hành trình nghệ thuật thành một di sản văn hóa giàu nhân văn.