
Hoàng hôn bên bến Đền Rừng mang vẻ đẹp thuỷ mặc, dịu nhẹ và hữu tình. Từng vệt nắng cuối ngày rơi xuống mặt sông, gợn sóng như nét cọ của một hoạ sĩ mang tên “tạo hoá”, khiến du khách không khỏi lắng lòng. Từ sân đền nhìn xuống, nước sông dâng cao, những hàng cây ven bờ lấp ló, tựa như rừng đước nơi Đất Mũi Cà Mau. Cảnh sắc ấy vừa quen vừa lạ, vừa gợi về miền quê sông nước, vừa giữ trọn vẻ riêng của vùng đất Kinh kỳ.

Mùa mưa ghé qua, trời đất ngập tràn hơi nước, nhưng bước chân thiện tín vẫn không ngừng tìm về. Người đến vãng cảnh, người cầu an, tất cả đều được ôm ấp trong vòng tay an lành của Đền Rừng. Cảnh vật nơi đây mỗi mùa một sắc, mùa nào cũng đẹp, song tựu trung vẫn là một vẻ đẹp yên bình, hiếm có - thứ bình yên mà ai từng đến rồi đều muốn quay lại để tìm thêm lần nữa.
Người ta bảo, cảnh đền uy linh và thanh tịnh là nhờ nơi đây có vị thủ nhang hết lòng thành kính - Nghệ nhân Hoàng Xuân Mai. Quả thực, thủ nhang không chỉ giữ lửa tín ngưỡng, mà còn là người gìn giữ hồn văn hóa. Ngọn lửa ấy cháy âm ỉ, nhưng đủ để thắp sáng tâm hồn bao người khi ghé qua. Những bước chân đến - đi - rồi trở lại chẳng đơn thuần là hành trình qua một ngôi đền, mà là hành trình tìm về cội nguồn văn hóa dân tộc, tìm về chốn an trú của bản ngã, nơi tâm hồn được gạn lọc và lắng đọng.

Đền Rừng, vì thế, không chỉ là một cảnh sắc, mà còn là một biểu tượng văn hóa - nơi kết nối quá khứ và hiện tại, tín ngưỡng và đời thường, để mỗi người đến đây đều cảm nhận được một niềm an nhiên khó gọi thành tên.
BÀI VĂN: PHONG CẢNH ĐỀN RỪNG