Vợ ông – bà Ngọ – mất cách đây đã 10 năm, sau một cơn tai biến giữa mùa đông. Kể từ đó, ngôi nhà ba gian của ông trở nên lạnh vắng. Các con đi làm xa, người ở tận nước ngoài, người công tác dày đặc. Thi thoảng có gửi tiền, gọi điện, nhưng vắng bóng hơi người.
Kể từ ngày bà Ngọ mất, ông Cự thường thức giấc lúc 3 giờ sáng. Ông ngồi tựa lưng vào vách gỗ, nhìn ảnh thờ vợ – đôi mắt bà vẫn ánh lên như hôm còn sống. Ông từng nói với Bôn:
– Bà mày hiền. Hồi còn bà, ông không bao giờ phải tự rót nước ban đêm.
Người sống cùng ông lúc này lại là thằng Bôn – con trai lớn của ông Thân. Bôn đang học đại học năm hai, chuyên ngành công nghệ thông tin tại một trường gần nhà. Học lực của Bôn đủ để vào trường top ở Hà Nội, nhưng em chủ động chọn học gần, để chăm ông nội.
Ông Thân – bố của Bôn – là người trí thức, đàng hoàng, địa vị tốt. Nhưng chính ông lại là người né tránh trách nhiệm chăm cha. Những lần họp gia đình online, ông thường đề xuất: “Chia lịch luân phiên, mỗi tháng một đứa.” Nhưng rồi ai cũng bận, còn ông thì… giao việc cho con trai mình.

Ban đầu, Bôn chỉ ở cùng ông nội vào dịp hè. Nhưng dần dà, từ nấu ăn, đưa đi khám, tắm rửa, dọn giường… đều thành thói quen. Cậu sinh viên trẻ tuổi gánh trên vai phần nghĩa vụ mà năm người trưởng thành kia không ai chịu giữ lấy.
Thấy con vất vả, có lần ông Thân nói với Bôn:
– Con lo việc học đi, ông còn khỏe. Để bố thuê người chăm.
Bôn lặng thinh:
– Thuê người thì dễ, nhưng ông không cần người lạ. Ông cần người nhà.
Ông Thân lảng đi, không nói nữa.
Cả làng biết chuyện. Người khen Bôn có hiếu. Người trách nhẹ ông Thân và các anh em. Nhưng hơn hết, ai cũng lặng đi khi nghe chuyện này.
Đêm mưa tháng giêng, ông Cự trở mình sốt nhẹ. Bôn thức cả đêm lau người, chăm ông. Sáng hôm sau, ông tỉnh lại, nước mắt lưng tròng, nắm tay cháu:
– Bà nội con mất trong đêm. Hồi đó chỉ có ông bên cạnh. Nay có con ở đây, ông thấy… mình sống thêm cũng được.