Đô Thị Mới - Thông tin mới nhất 24h qua
Hotline
Email
Đô Thị Mới - Thông tin mới nhất 24h qua
  • Văn hóa - Xã hội
    • Văn hóa thế giới
    • Văn hóa đương đại
    • Văn hóa cổ truyền
    • Phật giáo
    • Di sản
    • Nghệ thuật và giải trí
    • Ẩm thực
  • Phát triển
    • Đời sống
    • Giáo dục
    • Khoa học – Công nghệ - Môi trường
    • Nông nghiệp – Nông thôn
    • Du lịch
    • Nhân vật
  • Diễn đàn
    • Văn hóa trẻ
    • Mạn đàm
    • Tác giả - Tác phẩm
  • Nghiên cứu
    • Bài viết
    • Công trình
  • Góc nhìn
    • Nhật ký
    • Ký sự văn hóa
    • Video
    • Ảnh
    • Podcasts
    • Infographic
    • eMagazine
  • Văn hóa - Xã hội
    • Văn hóa thế giới
    • Văn hóa đương đại
    • Văn hóa cổ truyền
    • Phật giáo
    • Di sản
    • Nghệ thuật và giải trí
    • Ẩm thực
  • Phát triển
    • Đời sống
    • Giáo dục
    • Khoa học – Công nghệ - Môi trường
    • Nông nghiệp – Nông thôn
    • Du lịch
    • Nhân vật
  • Diễn đàn
    • Văn hóa trẻ
    • Mạn đàm
    • Tác giả - Tác phẩm
  • Nghiên cứu
    • Bài viết
    • Công trình
  • Góc nhìn
    • Nhật ký
    • Ký sự văn hóa
  • Video
  • Ảnh
  • Podcasts
  • Infographic
  • Emagazine
  • Báo và Bò
  • Ngày chuyển mình: Một đất nước - Hai dấu ấn - Một tinh thần đổi mới
  • Hồi chuông Tâm linh – Đánh thức niềm tin và sức mạnh đoàn kết dân tộc
  • VENICE – Thành phố nổi trên nước, dựng từ ý chí con người
  • Đời thằng Dậu
  • Bãi rác thực phẩm giả: Cuộc tháo chạy của lương tri
Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều
img

Diễn đàn

Đời thằng Dậu

  • Bình An
  • 18:20 21/06/2025

Ở làng Nọ, nơi cây gạo già đầu làng vẫn trổ hoa vào tháng Ba, và tiếng chim cu gáy gọi hè vọng qua những mái nhà cấp bốn còn sót lại, người ta thỉnh thoảng lại nhắc đến một cái tên: Dậu.

Mục lục

Mục lục

Bên quán nước chè của cụ Lý, thằng Dậu hiện lên lặng lẽ, như một vết nứt trong bức tường nhà cổ, cũ mòn, nhưng chẳng ai dám chạm tay vá lại.

Người làng bảo: “Nó là hệ quả của một thứ tình thương què quặt, một thứ giáo dục không lấy gì ngoài đòn roi để dưỡng dục.”

Tuổi thơ của Dậu không có nụ cười. Khi chúng bạn tắm sông, thả diều, nó đã dầm mình dưới ruộng cạn, mò ốc, lội bùn. 15 tuổi, nó là “người đàn ông” thu nhập chính trong gia đình, nhưng thiếu vắng tình yêu thương. Trong khi 2 đứa em nó thì được ăn học, vui chơi. Nó không bì tị, vì nó thương các em.

Ngày ngày, nó dắt bầy vịt ra đồng. Bố nó căn dặn như mệnh lệnh: “Không được mất con nào. Ngoài ra, phải mang về tôm, cua, ốc, ếch… để mẹ mày bán lấy tiền. Bằng không thì đừng về nữa.”

Và đúng là có những ngày, nó không dám về thật. Ngồi thụp bên bụi tre già, bàn chân chảy máu vì dẫm phải mảnh sành, mà ánh mắt vẫn ráo hoảnh, như thể nước mắt từ lâu đã khô cạn nơi đáy lòng.

Nó không sợ đói, không sợ đau. Nó chỉ sợ không có gì mang về, sợ cái bóng người đàn ông rắn rỏi trong nhà – người được gọi là bố – với cán chổi, gậy chăn vịt, chấn song cửa sổ, thứ gì trong tay cũng có thể hóa roi vọt. Không ai can nổi.

Có lần, giữa mùa mưa, nó bị xích vào cột nhà ngang, nơi mái dột loang lổ như thân phận nó. Không ai nói gì. Bố mẹ nó tin rằng: “Nó lười, nó trốn, nó ham chơi.” Nên mới không có gì mang về. Chẳng ai hỏi: “Hôm nay ngoài đồng nắng không? Con có mệt không?”

Tình thương ở nhà nó, nếu có, cũng là thứ thương khắt khe, lạnh như tro tàn.

a3c07606-b479-45e7-83b9-f2669fa50b51-1750504055.jpeg
Hình minh họa

Từ những ngày đó, Dậu thay đổi. Nó không còn là đứa trẻ biết khóc, biết van xin. Mỗi lần không mang được gì về, nó tự động đưa lưng ra, cúi đầu, hoặc lẳng lặng lết chân vào góc tối, nơi từng bị xích. Có lần, nó tự khóa chân mình lại, như một cách để nói: “Con đã quen rồi.”

Lũ trẻ trong xóm sợ nó. Không vì nó đánh nhau, mà vì nó lạnh. Mắt nó không ánh lên điều gì, không giận, không buồn, cũng chẳng có hy vọng. Nó chỉ sợ một người: bố.

Năm nó 18 tuổi. Vào một tối mưa bão, nước ngập trắng con đường đất vào làng, gió hun hút lùa qua cánh đồng hoang, Dậu trở về, quần áo tả tơi, chân tay đầy vết cào xước.

Nó đã giết người. Ông chủ ao cá – người phát hiện nó đang lẻn vào trộm cá – đã không bao giờ thức dậy nữa. Hung khí là một cây gậy tre. Chiếc gậy ấy, trớ trêu thay, chính là cây gậy cùng nó bao năm chăn vịt, từng quen thuộc trong tay nó, từng in hằn lên lưng nó hàng trăm trận đòn.

Nó về. Trời vẫn mưa rả rích.

Không ai hay. Không tiếng chân. Không tiếng cửa.

Nó đi thẳng xuống nhà ngang – gian nhà cũ nát, ẩm thấp, nơi trú ngụ những năm tháng tuổi thơ rách rưới. Trong ánh đèn dầu yếu ớt, nó mở vung nồi cơm nguội, xới đầy bát tô, chan canh rau đay loãng, điểm mấy quả cà pháo muối sậm màu.

Chưa bao giờ, nó ăn ngon đến thế.

Chưa bao giờ nó ăn cơm, mà dám để rơi vãi nhiều đến thế. Tay run rẩy, nó nhặt từng hạt rơi trên nền đất bỏ vào mồm. Cơm dính mép, nó kệ.

Nó không vội.

c7475f0f-b63c-48ac-8d1d-128dccd8e53d-1750503386.jpeg
Hình minh họa

Ăn xong, nó bò về góc nhà ngang, nơi quen thuộc, nơi giam cầm tuổi thơ nó bằng xích sắt, roi vọt, và cả sự im lặng cay nghiệt. Nó hít một hơi thật sâu, thứ không khí ẩm ướt mùi đất, mùi tro bếp, mùi của những đêm mùa đông lạnh giá. Mái ngói trên đầu vẫn dột. Nó sực nhớ lời bố nó dặn lúc sáng: “Mai tạnh mưa, mày phải trèo lên đảo lại vài viên ngói cho tao.”

Rồi nó đứng dậy, rón rén lên nhà trên.

Mẹ nó đang ngồi chải tóc. Còn bố nó thì làm bạn với chai rượu và bộ điếu bát.

Nó tiến lại, cúi người ôm mẹ vào lòng. Cái ôm đầu tiên, và có lẽ là duy nhất, trong đời.

Mẹ nó sững người.

Nó ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt bố. Cái nhìn không run sợ, không giận dữ. Mà là cái nhìn của một người đã bước ra khỏi bóng tối, để dũng cảm nhận lấy ánh sáng, dù chỉ là ánh sáng cuối cùng trước vực thẳm.

Nó nói, giọng khàn như gió qua rặng tre:

– Con đã giết người.

Bố nó khựng lại, mồm méo xệch, vì điếu thuốc lào đang hút dở. Mẹ nó ôm đầu, thét trong cơn hoảng loạn:

– Dậu ơi… con nói gì vậy?”

Tiếng “con” ấy vỡ òa trong gian nhà chật. Lần đầu tiên trong đời, nó được gọi là con, không phải bằng giọng mắng mỏ, không phải như một cái tên gọi cho có, mà là bằng tất cả kinh hoàng, tuyệt vọng, và rất có thể là một thoáng yêu thương.

Nó không khóc.

0e13dac8-a37d-4104-b7e7-20805837cef9-1750504385.jpeg
Hình minh họa

Dân làng chạy sang.

Biết chuyện, họ lặng im.

Họ không bất ngờ.

Họ không lên án.

Bởi ai cũng biết: không đứa trẻ nào sinh ra đã là tội đồ. Nhưng có những số phận lớn lên trong bóng tối của đòn roi, nghèo đói và lạnh lẽo, rồi một ngày nào đó, sẽ vỡ òa như một chiếc chum chứa nước mưa mùa hạ bị nung dưới nắng gắt quá lâu.

Nó tập tễnh, lết chậm từng bước chân trần, trên con đường làng trơn trượt. Nó ra đầu thú trong đêm. Không một tiếng oán hờn, không đổ lỗi, không cầu xin.

Dậu đi tù 18 năm. Cái tên ấy mờ dần trong trí nhớ người làng Nọ, thỉnh thoảng vọng lại qua câu chuyện quanh nồi bánh chưng, hay trong giấc mơ chập chờn, của một ai đó từng thương nó.

Người ta vẫn tiếc: "Giá như tuổi thơ của nó được vỗ về nhiều hơn… thì mọi chuyện đã khác".

BÀI LIÊN QUAN
  • Dần – Thằng ế vợ
  • Bỏ phố về làng
1 Thích
  • Chia sẻ Facebook
  • Chia sẻ Twitter
  • Chia sẻ Pinterest
Báo xấu
Cùng chủ đề
VENICE – Thành phố nổi trên nước, dựng từ ý chí con người Văn hóa - Xã hội
VENICE – Thành phố nổi trên nước, dựng từ ý chí con người

Venice – hay Venezia trong tiếng Ý – là một thành phố cổ kính thuộc vùng Veneto, Đông Bắc nước...

Dần – Thằng ế vợ Diễn đàn
Dần – Thằng ế vợ

Ở thôn Yên, nơi con sông uốn mình ôm lấy xóm làng, người ta quen với dáng một người đàn...

Ông Cự “goá con” Diễn đàn
Ông Cự “goá con”

Ở thôn Yên, không phải ai sinh nhiều con cũng sống yên ổn tuổi già. Ông Cự đã ngoài 80...

Mới cập nhật
Báo và Bò

Báo và Bò

Tại một làng quê hẻo lánh ở bang Gujarat, Ấn Độ, một người đàn ông nhiều đêm liền không ngủ được bởi tiếng chó sủa liên tục quanh chuồng bò. Nghĩ đến nạn trộm bò hoành hành nơi vùng bán sơn địa, ông quyết định lặng lẽ rình đêm. Nhưng điều ông nhìn thấy trong ánh trăng mờ lại không nằm trong bất kỳ dự liệu nào của con người.

22:30 02/07/2025 Diễn đàn

Ngày chuyển mình: Một đất nước - Hai dấu ấn - Một tinh thần đổi mới

Ngày chuyển mình: Một đất nước - Hai dấu ấn - Một tinh thần đổi mới

Ngày 1 tháng 7 năm 2025, lịch sử dân tộc lại được khắc thêm một dấu son đáng nhớ. Ba sự kiện lớn cùng hội tụ trong một ngày, tạo nên khoảnh khắc giao thời - nơi quá khứ, hiện tại và tương lai cùng vang vọng trong khát vọng vươn lên và ý chí đổi mới không ngừng.

09:42 01/07/2025 Diễn đàn

Hồi chuông Tâm linh – Đánh thức niềm tin và sức mạnh đoàn kết dân tộc

Hồi chuông Tâm linh – Đánh thức niềm tin và sức mạnh đoàn kết dân tộc

Vào 06h00 ngày 01/7/2025 tới đây – thời khắc thiêng liêng đánh dấu bước chuyển mình của bộ máy hành chính địa phương trên cả nước, cũng là lúc hồi chuông, tiếng trống vang lên từ khắp các ngôi chùa trên dải đất hình chữ S, ngân vang trong sự giao hòa của đất trời, của niềm tin và ước vọng.

11:32 26/06/2025 Văn hóa - Xã hội

VENICE – Thành phố nổi trên nước, dựng từ ý chí con người

VENICE – Thành phố nổi trên nước, dựng từ ý chí con người

Venice – hay Venezia trong tiếng Ý – là một thành phố cổ kính thuộc vùng Veneto, Đông Bắc nước Ý. Ít ai ngờ rằng, thành phố lãng mạn và lộng lẫy này, với những con thuyền gondola nhẹ lướt giữa mê cung kênh rạch, lại không được xây trên nền đất vững chãi. Thay vào đó, toàn bộ Venice đã được con người dựng nên trên hàng triệu cọc gỗ, đóng sâu xuống lớp bùn lầy ven biển – một kỳ tích bền vững suốt hơn 1.600 năm.

08:11 26/06/2025 Văn hóa - Xã hội

Bãi rác thực phẩm giả: Cuộc tháo chạy của lương tri

Bãi rác thực phẩm giả: Cuộc tháo chạy của lương tri

Giữa những con phố, những cánh đồng quê tưởng chừng bình yên, lại âm thầm hiện ra những bãi rác kỳ lạ: không phải là rác sinh hoạt, nhựa hay phế thải khác, mà là hàng vạn hộp thực phẩm chức năng, thuốc men, bao bì sặc sỡ, vừa mới hôm qua còn đang nằm trong tay người tiêu dùng như một “món quà sức khỏe”. Giờ đây, chúng nằm ngổn ngang, bị vứt bỏ trong hoảng loạn, như thể một tội ác đang cố vùi lấp dấu vết cuối cùng.

13:33 20/06/2025 Diễn đàn

Chuyến xe lọc lừa và câu chuyện nhân văn

Chuyến xe lọc lừa và câu chuyện nhân văn

Chỉ một quãng đường ngắn giữa thủ đô, hai cô cháu dân tộc thiểu số từ Lào Cai đã bị lừa gần 5 triệu đồng tiền taxi và xe ôm, rồi bị bỏ rơi tại đầu đường cao tốc, giữa cái nắng gắt đầu hè. Sự việc không chỉ phơi bày một hành vi vô lương tâm, mà còn làm sáng lên một câu chuyện đầy nhân văn, về cách người ta chọn đối xử với chính đồng bào mình: những người chân chất, yếu thế, dễ tổn thương, khi họ bước ra phố thị.

11:42 19/06/2025 Diễn đàn

Dần – Thằng ế vợ

Dần – Thằng ế vợ

Ở thôn Yên, nơi con sông uốn mình ôm lấy xóm làng, người ta quen với dáng một người đàn ông gầy gò, vai xuôi, mặt rám nắng, ngày nào cũng nghe tiếng máy hàn lách tách vang lên từ sân nhà. Đó là Dần.

11:29 19/06/2025 Diễn đàn

Ông Cự “goá con”

Ông Cự “goá con”

Ở thôn Yên, không phải ai sinh nhiều con cũng sống yên ổn tuổi già. Ông Cự đã ngoài 80 tuổi, là người mà cả làng từng ngưỡng mộ. Là thầy giáo tiểu học cũ, ông có tới 5 người con trai, ai nấy đều thành đạt: hai bác sĩ công tác tại bệnh viện lớn ngoài thủ đô, một giám đốc doanh nghiệp xuất khẩu, một kỹ sư xây dựng lớn và ông Thân – con trai út, hiện là trưởng phòng thuế huyện.

11:15 19/06/2025 Diễn đàn

“Cụ Chửi”

“Cụ Chửi”

Tại làng Nọ, thôn Yên, có một căn nhà cấp bốn nhỏ, mái ngói cũ lợp chồng lên năm tháng – nơi từng có một cụ bà sống thui thủi một mình. Nếu cụ còn sống, chắc cũng ngót trăm mùa đào nở. Người ta gọi cụ là “Cụ Chửi”.

12:15 17/06/2025 Diễn đàn

Từ miếu làng Nhuê nhìn sang

Từ miếu làng Nhuê nhìn sang

Người ta vẫn bảo, muốn biết một làng quê có giữ được hồn cốt hay không, cứ nhìn vào đình làng, miếu mạo mà đánh giá. Ấy thế nên, cứ nhắc đến làng Nhuê là người ta xuýt xoa khen ngợi.

18:54 16/06/2025 Diễn đàn

BÀI ĐỌC NHIỀU
Ngày chuyển mình: Một đất nước - Hai dấu ấn - Một tinh thần đổi mới
Ngày chuyển mình: Một đất nước - Hai dấu ấn - Một tinh thần đổi mới
Báo và Bò
Báo và Bò
Hồi chuông Tâm linh – Đánh thức niềm tin và sức mạnh đoàn kết dân tộc
Hồi chuông Tâm linh – Đánh thức niềm tin và sức mạnh đoàn kết dân tộc
Thanh đồng Trần Hồng Vân - Vấn hầu mộc mạc nơi chốn tổ
Thanh đồng Trần Hồng Vân - Vấn hầu mộc mạc nơi chốn tổ
Gặp gỡ nhà báo Bình An – Người lặng lẽ lưu giữ hồn cốt văn hóa
Gặp gỡ nhà báo Bình An – Người lặng lẽ lưu giữ hồn cốt văn hóa
Đô Thị Mới - Thông tin mới nhất 24h qua

Văn hoá và Hội nhập là nền tảng truyền thông độc lập, do Bình An – người làm báo và viết văn – sáng lập và điều hành, cùng đội ngũ cộng sự giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực văn hoá và truyền thông. Trang mạng hoạt động phi lợi nhuận, không đại diện cho bất kỳ cơ quan, tổ chức nào.

Chúng tôi hướng đến lan toả các giá trị văn hoá, kết nối tri thức và thúc đẩy đối thoại đa chiều trong tiến trình hội nhập; cam kết tuân thủ pháp luật, đề cao tính trung thực, khách quan và nhân văn trong mọi nội dung.

 


 

© Copyright 2025 – Văn hoá và Hội nhập – All rights reserved.