Nam làm xe ôm giao hàng, công việc bấp bênh. Anh buộc phải nghỉ việc, vì đúng thời điểm các cửa hàng, quán xá lần lượt nối đuôi nhau đóng cửa. Hà làm lao công cho mấy kiot bán hàng ngoài chợ đầu mối. Nam và Hà vừa gom được một ít tiền định sửa cái nhà ở quê. Chỉ còn 12 triệu đồng. Con số quá ít ỏi cho một đời người đã đi qua ngót nghét nửa chặng.
Hà nhìn chồng, mắt hoe đỏ: "Hay là mình về quê đi anh? Cái thân mình giờ còn gì để mất nữa đâu…"
Về quê. Quyết định ấy đến trong một chiều đầu hạ, khi đứa con út vừa mới nghỉ hè. Nam lặng người. Những đứa trẻ đã có một thế giới riêng của chúng ở nơi này với bè bạn, với trường lớp, với con hẻm nhỏ có bà bán xôi sáng hay khuyến mãi quả trứng cút khi tụi nhỏ chào to. Còn ở quê, các cụ mất cả, họ hàng thì không có ai.
Nhưng ước mơ một mái nhà, dù là mái tôn bạc màu ở làng Nọ, vẫn là thứ mà vợ chồng Nam chưa từng với tới ở đất Thủ đô.
Họ trở về làng Nọ trong một buổi sớm đầu hạ, chiếc xe tải nhỏ chở đồ lặc lè, kêu cọt kẹt qua từng ổ gà trên con đường làng vẫn còn lổn nhổn đá dăm. Đứa lớn ôm đứa bé, nước mắt chảy dài. Hà bặm môi, quay mặt vào vai áo. Còn Nam, anh nhìn bờ tường đổ nghiêng, vườn tược um tùm, như gặp lại người bạn quá khứ, sau bao năm lưu lạc.
Căn nhà cấp bốn đã cũ lắm. Mái ngói rêu đen, bờ tường bong tróc, mùi ẩm mốc quánh lại. Nhưng có đất trồng rau, có bếp củi đỏ lửa mỗi sớm, có tiếng gà gáy đập vào ký ức tuổi thơ và không còn tiền nhà hàng tháng.

Nam ra đồng, dọn lại ruộng cũ bỏ hoang, trong khi người làng Nọ, thôn Yên không ai thèm cày cấy nữa. Hà trồng rau, nuôi gà, rồi làm thêm bánh khúc bán ngoài chợ. Bọn trẻ, dần dà cũng bớt khóc, bắt đầu làm quen với lũ trẻ trong xóm, về khoe chuyện bắt chuồn chuồn, chuyện thả diều, tắm ao.
Cuộc sống chưa dễ hơn, nhưng nơi đây, họ không phải chạy vạy tiền trọ mỗi tháng, không còn lo bữa cơm tối có thịt hay không. Họ có đất để cày, có bếp để thổi cơm, có hàng xóm gọi nhau bằng tên chứ không phải số phòng trọ.
Một chiều muộn, ngồi thảnh thơi trên bậc thềm, Nam nói với vợ: "Chắc mình không sai đâu, Hà à. Mình không chọn dừng lại, chỉ là quay về đúng nơi mình bắt đầu."
Hà mỉm cười, ánh mắt đỏ hoe: "ở đâu cũng được, miễn là nhà mình có nhau."
Ở một nơi nào đó trong lòng người, quê hương vẫn là bến đỗ cuối cùng – nơi không cần nhà to, chỉ cần một mái che mưa và lòng người thôi không bão tố.