Phước không phải là điều có thể xin. Không ai ban cho bạn phước, cũng chẳng ai lấy mất nó.
Phước là kết quả của những hạt lành được gieo bằng tay mình, mỗi ngày. Một lần tha thứ. Một ánh mắt dịu dàng. Một chén trà dâng cha mẹ. Một nghĩa cử không ai biết đến.
Có người sống cả đời chỉ biết cầu phước, nhưng chẳng chịu làm lành. Cũng có người không cầu gì, chỉ sống thiện, mà luôn được thương, được giúp, được an.
Bởi lẽ: phước không đến từ miệng, mà từ tâm. Không hiện trong lễ, mà lộ trong hạnh.

Người xưa dặn: “Hữu phước bất khả hưởng tận.”
Phước là vốn. Ăn vào phước mà không biết vun bồi, sớm muộn gì cũng cạn.
Tiêu hoang, sống ích kỷ, hại người, hại vật, buông thả, quên bổn phận, ấy là đang tự rút vốn mình từng ngày. Đến khi hoạn nạn, dù có khấn vái bốn phương cũng khó được cứu rỗi.
Phước không phải để khoe, để tích lũy vì sợ hãi.
Phước là để sống đẹp, thầm lặng, nhân ái, tử tế với đời.
Người có phước là người bước đi giữa thế gian mà lòng không xao động, không sợ mất, không cần thắng. Bởi họ hiểu: giữ được phước là giữ được chính mình.
Giữa một thời đại ồn ào và vội vã, hãy sống như một bông sen dưới lá: không cần rực rỡ, chỉ cần thơm. Không cần cao vút, chỉ cần vững. Không cần ai tán thưởng, chỉ cần lòng mình không nguội lạnh.
Vì biết đâu, chính một điều lành bạn làm hôm nay, sẽ trở thành mái hiên che nắng, để một ngày nào đó bạn quay về.