Ngôi nhà cũ nằm trong con hẻm nhỏ. Mùi dầu xoa long não vẫn phảng phất trong không khí. Gian nhà vắng. Minh gọi “Bố ơi” hai lần mới thấy tiếng động khe khẽ vọng ra từ phòng trong.
Cha anh đang đứng lặng giữa phòng, tay ôm một bên quần. Trên sàn, nước tiểu loang thành một vệt nhỏ. Mắt ông nhìn anh, ánh nhìn lúng túng, như thể ông không biết nên giấu mặt vào đâu.
“Bố… xin lỗi. Không kịp…” - Ông nói, run rẩy như một đứa trẻ vừa làm điều sai.
Minh không nói gì. Anh lặng lẽ bước tới, cầm tay ông, dịu dàng dìu cha ngồi xuống mép giường. Bàn tay ấy - bàn tay từng cầm vô-lăng suốt 40 năm, từng dựng mái nhà, từng bế Minh qua những trận sốt cao - giờ đây gầy gò, lạnh và run.
Anh đi lấy khăn, lau sạch sàn nhà, thay chiếc quần cho ông, rồi khẽ nói - không biết là với cha, hay với chính mình:
- Không sao đâu bố. Có con ở đây rồi.
Chỉ năm chữ thôi. Nhưng giữa buổi chiều lạnh, năm chữ ấy như đốt cháy điều gì trong anh.

Minh nhớ lại năm 8 tuổi, anh cũng từng tè dầm. Giữa đêm đông, mẹ bật dậy, lau người cho anh bằng nước ấm, thay chiếu và chăn, rồi vỗ lưng dỗ dành: “Không sao đâu con, có mẹ đây rồi.”
Giờ đây, người đàn ông ngồi trước mặt anh - người từng gồng mình trước bão giông, từng nuốt nước mắt sau cái chết của vợ, từng bươn chải nuôi con một mình - lại đang ngồi cúi đầu như một đứa trẻ không còn ai dỗ dành.
Minh cảm thấy thời gian là một vòng tròn. Và giờ, anh đang ở bên kia bán kính, bắt đầu trở thành người từng chở mình đi qua tuổi thơ.
Từ hôm đó, Minh để ý hơn. Cha không còn ăn nhanh như trước, không nhớ rõ giờ uống thuốc, và thường lặp đi lặp lại cùng một câu chuyện: chuyện ngày xưa cõng Minh đi học, chuyện mẹ thích hoa thược dược. Anh từng khó chịu, từng nói: “Bố kể rồi mà!” - và từng thấy cha im bặt, đôi mắt lạc đi nơi khác.
Nhưng giờ thì khác.
Anh học cách lắng nghe lại - không phải vì anh quên, mà vì cha đang dần quên.
Anh nhẫn nại viết lại giờ uống thuốc, đặt tên các lọ thuốc theo màu sắc để ông dễ nhớ.
Anh học cách kiên nhẫn lau nước đổ, gọt trái cây nhỏ miếng, đút từng thìa cháo như thể đang chăm một đứa trẻ.
Một đứa trẻ… đã sống gần hết đời người.
Một buổi tối, cha bất ngờ hỏi:
- Minh này… sau này… bố không còn nữa… con có nhớ bố không?
Anh nhìn cha, đôi mắt ông không còn sắc như ngày trước, nhưng vẫn chứa một nỗi mong manh khó tả.
Minh không trả lời ngay. Anh cầm lấy tay cha, nắm thật chặt:
- Con sẽ nhớ. Như nhớ một đứa trẻ. Một đứa trẻ rất ngoan, nhưng hơi hay kể chuyện cũ.
Ông bật cười, mắt rưng rưng. Lần đầu tiên Minh biết cha mình… yếu lòng.

Từ đó, Minh không còn thấy cha là người “đang già đi”, mà là “đang bé lại”. Không phải bé đi vì bệnh tật hay suy yếu, mà vì thế giới bắt đầu chậm lại trong mắt ông và anh cần học cách đi chậm cùng ông. Để nghe lại, để nhớ lại, để dỗ dành như mẹ từng dỗ anh năm nào.
Minh không còn sợ những đêm cha lỡ làm bẩn giường, hay những bữa ăn ông run tay làm rơi đũa, đổ bát.
Vì mỗi lần ấy, anh lại có cơ hội được nói câu: “Không sao đâu bố. Có con ở đây rồi.”
Và Minh nhận ra, để trở thành người tử tế, đôi khi không cần gì lớn lao.
Chỉ cần bắt đầu bằng cách thương một người già, như thể bạn đang ôm lấy một đứa trẻ…
…một đứa trẻ từng gồng mình nuôi bạn khôn lớn, giờ đang chờ bạn dỗ dành phần đời còn lại.