5 năm đầu đời ôm trọn tuổi thơ của con

Ở đâu đó trong dòng chảy hối hả của đời sống hiện đại, giữa lịch trình dày đặc, những kế hoạch dài hơi và những giấc ngủ vội, ta thường tự nhủ: “Ngày mai sẽ bù lại”. Ngày mai, ta sẽ đưa con đi chơi. Ngày mai, ta sẽ nằm kể chuyện con nghe. Ngày mai, ta sẽ ôm con lâu hơn một chút. Nhưng có những điều trong đời chỉ có thể làm hôm nay, không thể hẹn lại ngày mai. Và trong đó, có những cái ôm đầu đời.

3717907e-6388-470f-8aa0-772a3eefceff-1747304362.png
Hình minh hoạ

5 năm đầu đời - những tháng năm không thể quay lại

Đó là khoảng thời gian con còn thơ dại. Khi vòng tay của cha mẹ là cả thế giới an toàn. Khi một nụ hôn lên má mẹ có thể chữa lành mọi buồn tủi trong ngày. Khi tiếng gọi “Ba ơi, Mẹ ơi!” vang lên như bản nhạc trong veo nhất của đời người.

Thế rồi thời gian như cơn gió lướt nhanh qua đồng cỏ. Con lớn lúc nào không hay. Cái ôm ngày xưa giờ nên ngượng ngùng. Con không còn nhảy vào lòng mẹ khi đi học về, không còn níu tay bố đòi kể chuyện mỗi tối. Tình yêu vẫn còn đó, nhưng cách thể hiện đã đổi thay. Bố mẹ - dẫu vẫn yêu con như thuở ban đầu - giờ phải “chờ đến sinh nhật, lễ Tết… mới có cớ ôm con một cái”.

Nếp văn hoá trong từng cái ôm

Tình cảm gia đình của người Việt thường âm thầm, nén lại, ít bộc lộ. Nhưng trẻ nhỏ cần được nghe lời yêu thương, được ôm, được thấy tình yêu hiện hữu. Những cái ôm không chỉ là hành động, mà còn là ngôn ngữ đầu tiên của tình thân. Đó là thứ tạo nên nền tảng an toàn cảm xúc, là “dinh dưỡng tinh thần” không thể thay thế bằng những món đồ chơi, hay trường lớp danh tiếng.

Trong văn hoá Việt, có lẽ đã đến lúc ta học lại cách ôm con như một giá trị sống, không chỉ là biểu hiện tình cảm nhất thời. Vì chính những cái ôm ấy sẽ trở thành ký ức gốc rễ, nâng đỡ tâm hồn con người khi trưởng thành - như hương bồ kết vương trên tóc bà, tiếng à ơi của mẹ, hay bàn tay thô ráp của cha dắt tay con trong những ngày đầu đi học.

837af797-37ed-4536-a719-3fe4e7126d0a-1747304494.png
Hình minh hoạ

Bố mẹ ơi… xin đừng lỡ chuyến tàu tuổi thơ của con

Chúng ta có thể học lại mọi thứ: một kỹ năng, một bằng cấp, một bài học đạo đức... Nhưng không ai có thể học lại cách ôm con như một đứa trẻ thơ, khi con đã lớn.

Hãy ôm con hôm nay - không cần lý do, không cần dịp. Hãy hôn lên trán con, vùi mặt vào tóc con, nghe tiếng nói ngọng nghịu, tiếng cười trong vắt ấy như dòng suối trong lành, dịu êm tưới mát tâm hồn mình. Vì mai này, khi con có thế giới riêng, có những hành trình xa hơn vòng tay bố mẹ, bạn sẽ không còn có thể ôm con mà không cần… xin phép.

Có những điều giản dị nhưng là vĩnh cửu

5 năm đầu đời - tưởng dài mà hóa ra là một lần chớp mắt. Vậy nên, hãy sống với con bằng sự hiện diện trọn vẹn, bằng cái ôm mỗi ngày, bằng ánh mắt dịu dàng và những lời yêu không đợi dịp. Để mai này, khi con trưởng thành, bạn sẽ không mang theo nỗi tiếc nuối - mà là những ký ức đầy ắp, ấm áp và sống mãi trong lòng.

Hạnh phúc của cha mẹ không nằm ở việc níu giữ con ở lại, mà ở chỗ: ta đã ôm con đủ đầy trong những năm tháng mà con cần nhất?