
Hành trình ấy dài hơn 1.700km không phải để chứng minh điều gì to tát, mà chỉ đơn giản vì “muốn được thấy, được cảm nhận bằng chính trái tim mình”
Điều đặc biệt là Hà không sử dụng xe đạp thể thao như nhiều người thường chọn, mà anh mang theo chiếc xe cũ của ông ngoại – người ông đã mất từ khi Hà học lớp 7. Chiếc xe ấy không mới, không hiện đại, nhưng chứa đựng tình cảm sâu nặng và ký ức thân thương.
“Khi đi xe của ông, tôi cảm giác như được đưa ông đi chơi, luôn có ông sát cánh bên mình” – Quang Hà chia sẻ.
Chỉ một câu nói, nhưng cũng đủ khiến người ta hiểu rằng hành trình này không chỉ mang theo tuổi trẻ, mà còn chở cả một miền ký ức, một tình cảm gia đình đong đầy.
Trong văn hóa Việt, sự gắn bó giữa các thế hệ là một giá trị thiêng liêng. Quang Hà không nói lời hoa mỹ, nhưng lại làm được một điều vô cùng cảm động: gắn tình yêu đất nước với tình yêu ông bà, tổ tiên – thứ tình cảm khiến mỗi bước chân thêm vững vàng và mỗi vòng xe thêm ý nghĩa.
Suốt hành trình, Hà xin nghỉ nhờ tại nhà dân, hòa mình vào cuộc sống thường nhật của người dân các vùng miền – như một lời khẳng định nhẹ nhàng nhưng đầy tự hào về tinh thần tương thân tương ái, lòng hiếu khách và tình đoàn kết của dân tộc Việt Nam.
Chuyến đi của Quang Hà là lời nhắc rằng yêu nước không cần phải là những việc lớn lao. Đôi khi, chỉ cần một trái tim biết hướng về cội nguồn, một chiếc xe cũ chất đầy kỷ niệm và một lá cờ bay trong gió là đủ.
Chúng ta không nhất thiết phải đạp xe xuyên Việt như Hà, nhưng mỗi người đều có thể yêu đất nước theo cách riêng của mình: sống tử tế, biết ơn, gìn giữ những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng mang giá trị văn hóa và tinh thần lâu bền.
Tổ quốc không chỉ là nơi ta sinh ra, mà còn là nơi ta gửi gắm yêu thương, ký ức và cả những bước chân đầy tự hào.